THÔNG BÁO !

Trang blog diễn đàn đã được dời sang địa chỉ mới http://ptlambao.blogspot.com/ . Vui lòng vào đây để theo dõi tin tức mới và tiện việc ủng hộ. Trang này sẽ lưu giữ những thông tin cũ . Xin cả ơn sự ủng hộ của mọi người

TM Ban Điều Hành Blog

12 January 2012

Đoàn Văn Vươn – Hành trình vượt bão cô độc, đớn đau

NGUYỄN VIỆT ANH

 
Mấy ngày nay, dân tình khắp nơi bàn tán xôn xao về vụ việc anh Đoàn Văn Vươn, một nông dân thuần phác xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng “cảgan” chống lại lực lượng hùng hậu của chính quyền trong vụ cưỡng chế ngày 5.1 tại chính cánh đồng rộng trên 41 ha mà anh cùng đại gia đình đã dày công vun đắp… Vì sao thì tôi xin phép không được bàn tới, song chỉ muốn nêu lên một số ý kiến nghĩ suy của mình về sự việc này – việc mà tôi cảm thấy trăn trở vì biết mà không làm được gì và cũng chưa bao giờ, tôi thấy mình bất lực đến như thế.

Trong một ngày cuối tháng 12/2011, chính xác là ngày 27, tôi nhận được lá đơn của anh Vươn với con dấu đỏ và chữ ký của anh với tư cách là Chủ tịch Liên chi hội NTTS Nước lợ huyện Tiên Lãng, thuộc Thành hộinghề cá Hải Phòng. Tôi xin mạn phép được trích đăng: “Tại công văn số 01 ngày 30/1/2011, chúng tôi đã khẳng định Quyết định cưỡng chế của UBND huyện Tiên Lãng với 2 hội viên của chúng tôi là bất hợp pháp, vi phạm pháp luật và đạo đức xã hội nghiêm trọng, thể hiện ở chỗ: Đại diện cho cả một chính quyền huyện Tiên Lãng đi ký thoả thuận với người dân để giải quyết vụ án hành chính có sự chứng kiến của TAND thành phố Hải Phòng, nay lại lật lọng thoả thuận đó, dùng bạo lực chính quyền để chiếm đoạt tài sản của công dân có tổ chức. Gần đây, chúng tôi tiếp tục nhận được thông tin 2 hội viên của chúng tôi đã có đơn khiếu nại về quyết định cưỡng chế của chủ tịch huyện Tiên Lãng. Ông Nguyễn Văn Khanh, phó Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng là trưởng đoàn cưỡng chế đầm NTTS của 2 hội viên chúng tôi đã yêu cầu ông Lê Văn Hiền (là chủ tịch huyện) phải giải quyết khiếu nại lần đầu theo điều 36, Luật khiếu nại tố cáo song ông Lê Văn Hiền đã thẳng thừng công bố Không giải quyết và cho rằng đây là thực hiện theo nghị quyết của thường vụ huyện uỷ Tiên Lãng.” Trong lá đơn khẩn thiết chứa đựng sự căm phẫn nghẹn lời, không thể tỏ bày cùng ai, anh Vươn có đề nơi nhận rất nhiều, từ Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng chính phủ, Bộ Quốc phòng…. cho đến huyện, xã và cả các hội viên của Liên chi hội NTTS nước lợ… Tuy nhiên thì “hỏi trời, trời chẳng thấu; hỏi đất, đất không hay” – Tiếng kêu cứu của anh hình như rơi tõm vào khoảng không im lặng đáng sợ.

Nhận được đơn, chưa kịp định thần thì trưa ngày 5.1, đọc Người lao động thấy sự việc đã bị đẩy đi quá xa. Tự nhiên, cổ họng tôi nghẹn đắng; suy nghĩ miên man về lý do vì sao, chính quyền Tiên Lãng nỡ làm như thế với một người vô tội, thậm chí còn dày công vun đắp cho mảnh đất đầu sóng ngọn gió như Vinh Quang nữa? Có phải chăng, bản thân anh Vươn đến giờ vẫn không có tội, anh bị rơi, bị đẩy vào tình cảnh không còn con đường nào khác là phải chiến đấu tới cùng! Dư luận mấy ngày qua, nhất là ở Tiên Lãng, người ta cảm thấy nghẹn ngào, bất bình, thương thân anh Vươn hơn là giận/ hoặc là không có giận, dù rằng việc anh đã làm là vi phạm pháp luật, là cú sốc đối với mọi người ở vùng quê nghèo vốn yên bình này.
 
Tôi không cảm tình với cá nhân ông Lê Văn Hiền, chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng này vì qua vài lần tiếp xúc, chỉ là vài lần trong một vài sự vụ thôi nhưng đủ để thấy, ông ấy chẳng ra làm sao cả! Quan liêu, cửa quyền, hách dịch… có lẽ là chưa đủ để nói về ông ấy… Tôi còn nhớ, khoảng hơn 1 năm trước, báo chí tốn không ít giấy mực để viết về việc cty TNHH Sơn Trường phá vỡ hợp đồng thuê đất của dân mà không có sự đền bù nào thoả đáng. Đùng một cái, chính ông Hiền, trong một buổi họp với đầy đủ ban bệ – đã là người đứng lên tuyên bố xanh rờn là sẽ dùng tiền ngân sách trả nợ thay DN. Cũng vì câu nói “bất hủ” này mà sau đó, ông Hiền bị quay rất ác trong nhiều bài báo TƯ và Hải Phòng (trong đó, Hải Phòng thì có 1,2 bài của tôi và đồng nghiệp bên báo; còn ngay tại cơ quan tôi thì vẫn có người khen nức nở). Và để sửa sai cho mình, (hình như) sau đó, ông Hiền đã thẳng tay “trảm tướng” – ông Chủ tịch UBND xã Khởi Nghĩa Nguyễn Văn Bích – một người đã khốn khổ, khốn nạn huy động tiền của khắp nơi để làm lại ruộng trả cho dân trong tình cảnh “trên đe, dưới búa” – trên là ông Hiền, dưới là dân…

Nhắc lại câu chuyện này là muốn để mọi người hiểu rằng, những điều mà UBND huyện Tiên Lãng đã làm là có “Lỗi hệ thống” và việc sửa cái lỗi này bây giờ không hề dễ, bởi nó ngoài yếu tố cá nhân, là ông Hiền thì còn cả một hệ thống chính trị liền kề với nó nữa. Nhắc lại sự việc này, những người đồng cấp, đồng sự các địa phương khác cũng chỉ cười trừ và cho rằng: Huyện Tiên Lãng đã cố tình làm sai rồi và có người còn tủm tỉm, nháy mắt cười mím chi cọp: “Hi hi, nếu là anh, anh mà làm đến như thế chỉ có là cố tình lấy cho người nhà anh thôi!”… Chẳng hiểu thực hư câu chuyện này là như thế nào…
Chủ đầm Vũ Văn Hiền (cạnh đầm ông Vươn): “Chống người thi hành công vụ là anh Vươn sai rồi. Nhưng trước đó, phải phong cho anh Vươn là người hùng mới xứng đáng”. ( Theo Nguyễn Hưng)
Tìm đọc trên các trang báo mạng, dạo này báo chí người ta đưa tin, tạo dư luận cũng rất tốt nhưng vấn đề, dư luận chỉ là dư luận thôi, nhiều khi lại trở thành lá cải, thành “tin đồn thất thiệt” nên chẳng ai buồn nghe mà quan tâm. Ồn ào một dạo, ậm ừ cho rằng người này đúng, người kia sai… rồi cũng qua. Nhưng trong thâm tâm tôi, trong tận sâu đáy lòng mình, tôi đang cảm nhận một điều: Anh Vươn đang một mình chống bão. Ai dám bênh anh? Tôi ư? Tôi là ai? Có quyền gì? Tôi chỉ là một công dân bình thường, là mẹ của 2 đứa con và chỉ cung cúc làm việc cho tròn phận sự, chỉ tròn phiên phiến thôi chứ không vành vạnh được… Rồi thì anh sẽ vào tù (99% chuyện này sẽ xảy ra, dù là tôi không mong muốn, anh Vươn ạ, nếu anh có đọc được dòng này, đừng trách tôi trù úm vì anh, chắc cũng đã hiểu rồi); rồi thì mảnh đất màu mỡ tay anh tạo dựng sẽ về tay người khác – cái người mà chính quyền đã vì họ mà “tuyên chiến” với anh để giành lại; rồi thì những người đẩy anh vào đường cùng với sự uất hận không thể thốt lên được cùng lắm cũng chỉ bị, bị sao nhỉ, so sánh thử xem thế nào, kiểu như “muỗi đốt cột điện”, “voi uống philatop” ấy… sẽ hạ cánh an toàn, vô tư đi… Tôi chỉ lấy làm tiếc và thương cho anh và những người khác trong gia đình anh.
Tôi xin lỗi vì dù muốn, tôi cũng không dám hi vọng một tương lai tươi sáng sẽ ở lại với anh và gia đình – một khi “những người kia” còn tồn tại và xử tội anh. Nói tóm lại, tôi cảm thấy một điều, anh không còn cơ hội, không còn niềm tin làm lại cuộc đời nữa. Bây giờ, với nỗi uất hận của chính anh, tôi cho rằng anh sống không bằng chết…

Tác giả gửi cho Quê choa
(Bài vở gửi đăng QC là chủ kiến riêng của tác giả, không hẳn là chủ kiến của QC)